Nói đúng hơn thì Việt nam mình không phải là nghèo mà chủ yếu là đa số nghèo còn lại một số rất giầu. Người ta gọi đó là sự chênh lệch giầu nghèo do phân phối không đồng đều của cải trong xã hội, thằng giầu thì càng ngày càng giầu hơn còn thằng nghèo thì mãi nghèo.
Trong khi ở bên tây thì ai cũng có thể mua đc những thứ đc cho là thiết yếu nhất như một chiếc iphone chẳng hạn, chẳng thế mà họ cứ xếp hàng dài dằng dặc để đc mua một chiến điện thoại mới ra lò của apple. Còn ở ta, cho dù apple hay microsoft có mở đại lý cấp 1 thì chắc chắn không có chuyện xếp hàng như đã nói ở trên. Có mấy người có tiền và có thời gian để mần việc đó? Mặc dù vậy ở ta vẫn hình thành và phát triển các nhóm đc gọi là ifan, samfan, bbfan,...mà bản chất của nó thực ra chỉ là sự phân chia đẳng cấp giầu nghèo thôi chứ chẳng phải đam mê cái khỉ gió gì. Thằng giầu thì tự cho mình là ifan mặc dù có thể hắn chẳng hiểu đếch gì về icloud, thằng ít tiền hơn thì có thể là samfan, cuối cùng luôn là china-fan loa to mà rẻ.
Nếu ai còn nghi ngờ về sự phân chia đẳng cấp như đã nói ở trên thì tôi có thể lấy dẫn chứng mạnh hơn là loại supercars-fan mà đại diện nổi tiếng là Cường đô la - xấu giai, học dốt nhưng lắm tiền. Rồng rắn lambogini, ferari, rollroys đi làm từ thiện, thực sự là tận cùng của sự tương phản giầu - nghèo và cũng có thể là đạo đức - vô đạo đức.